[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Khi nãy Cố Kiếm có đến tìm ta.
  • Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu, Tiểu Phong bất ngờ lên tiếng, ngăn chặn dòng nước mắt vẫn đang tuôn trào như thác nước của A Độ.
  • A Độ ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt và tay để ra hiệu, như muốn hỏi cô rằng đã có chuyện gì. Tiểu Phong cũng không biết vì sao mình đột nhiên có thể hiểu được ngôn ngữ này của cô ấy. Chỉ bình thản nhét một miếng xoài chín vào miệng A Độ.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ta không gặp huynh ấy, khi nãy có xíu chuyện nên không tiện ra mặt cho lắm, mà hình như huynh ấy cũng đã rời khỏi đây rồi, ta không còn nghe thấy tiếng động gì nữa hết. Có lẽ Cố Kiếm cũng muốn đến để nhìn xem ta xuất giá sẽ có bộ dạng gì. Nào. Cô ăn thử đi, xoài này so với xoài ở Tây Châu của chúng ta như thế nào, theo ta thấy vẫn còn thua xa, ngọt quá không quen.
  • Miếng xoài nhỏ len lỏi qua khuôn miệng của A Độ, theo một đường đi thẳng xuống dạ dày, trong đôi mắt lấp lánh như sao trời phút chốc nhíu chặt lại, vị chua lan tràn khắp mọi nơi trong khoang miệng nàng, khiến nàng nhăn mặt muốn hét lên. Chua đến mức vị giác của A Độ cũng không cách nào chịu được, dù cho A Độ là một kẻ nghiện chua. Đợi đến khi miếng xoài đã xuống đến dạ dày, khắp nơi trong miệng cô đều bị đông cứng lại, không thể cử động được, vội vàng quơ sang cầm lấy chén trà uống lấy uống để. Sau đó dường như rất lâu, vị giác khi đã ổn định rồi, A Độ mới lắc tay, ý bảo ở Tây Châu vốn dĩ làm gì có trồng được loại trái cây này.
  • Tiểu Phong bật cười, nhưng nỗi tâm lại vô cùng chua xót, cho đến phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng không thể điều khiển được A Độ rồi, cô nương này ý chí mạnh mẽ quá, đến mức tự ép buộc cơ thể mình phải tin rằng chính nàng là người câm, không nói được gì cả. Thật đáng thương! Thương thay cho một nữ nhân trung thành đến vậy, đánh đổi cảm xúc của mình để chủ nhân được vui vẻ, quá khiến người ta đau lòng.
  • Tiểu Phong áy náy, quay sang nói với nàng bằng giọng điệu dịu dàng nhất, biên độ được giảm xuống đáng kể.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ta xin lỗi, miếng xoài ban nãy ta ăn vào rõ ràng là rất ngọt mà, có lẽ miếng của cô đến từ trái khác nên có vị chua. Nào, còn khó chịu lắm không?
  • A Độ lắc đầu, cười gượng, sau đó xoa mặt Tiểu Phong rồi đưa một ngón tay lên, ý nói rằng hôm nay Tiểu Phong trong bộ y phục này rất đẹp.
  • Tiểu Phong không lập tức trả lời cô, chỉ thấy trong tầm mắt của A Độ bị bao phủ bởi một màn sương mỏng, xếp thành từng tầng nước khác nhau. Lại nhìn đến A Độ, y phục trên người của cô ấy cũng là y phục của Trung Nguyên, nàng nhớ trước đó chừng vài tháng, A Độ đã bị người khác cưỡng chế thay bộ y phục này mới được phép hầu hạ công chúa.
  • Cổ họng Tiểu Phong đắng chát, vội lấy thêm một miếng nho nữa cho vào miệng, lần này vị ngọt và chua chẳng còn bao phủ xuống nữa, cho dù là quả nho này cũng chỉ có một màn đắng chát mà thôi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ta không thích quần áo của Trung Nguyên, cầu kì rườm rà quá, quá mức phức tạp, A Độ, cô nói xem, ăn mặc như này làm sao ta có thể cưỡi ngựa săn bắn được đây? Thật phiền phức mà.
  • A Độ cúi đầu không nói, cho rằng Tiểu Phong vẫn đang nhớ nhà nên cũng chỉ có thể chạm vào tay Tiểu Phong mà an ủi. Bọn họ xa Tây Châu lâu như vậy, nhập gia thì phải tùy tục thôi, dù cho A Độ nàng có bốc đồng khó chịu, có chán ghét xem thường thì cũng không thể nào có thể thay đổi được gì, ví như bộ y phục của người Trung Nguyên này trên người cả hai người bọn họ đây, đến việc mặc gì, chải tóc thế nào cũng không ai có thể quyết định, chỉ có thể làm con rối gỗ, mặc cho đám người đó nhào nặn thành đủ loại hình dạng mà thôi…
  • Nội tâm A Độ bỗng chốc đông cứng lại, mùi hương của nhánh hoa trà trước gian phòng xông vào mũi nàng mới khiến nàng có đôi phần dịu nhẹ được tâm trạng, tuy nhiên trong lòng vẫn vang lên tiếng nói của cơ thể.
  • A Độ
    A Độ
    “Công chúa, xin lỗi vì đã giấu người. Nhưng ta đã hứa với ca ca sẽ chăm sóc cho công chúa thật tốt, Đan Xi… máu nhuộm thành dòng, ta cũng không cách nào có thể quên đi mối hận này mà nói chuyện như chẳng có gì với công chúa. A Độ không muốn lừa dối người. Chi bằng nói dối công chúa, A Độ chọn cách mãi mãi cũng không bao giờ nói ra nữa, để công chúa mãi mãi là Cửu Công chúa vô tư vô lo của Tây Châu chúng ta. A Độ có lỗi với người, là bản thân A Độ đã không tốt, xin người đừng đau buồn nữa…”
  • Dĩ nhiên, những lời này cũng chỉ có thể một mình A Độ nghe thấy và che giấu trong lòng mình, nhìn thấy tiểu công chúa cùng với mình lớn lên phải trải qua nỗi đau như vậy, A Độ cũng không cách nào có thể chịu đựng được, thế nên nàng chỉ còn có thể dùng cách này mà đánh đổi, nụ cười trên môi công chúa cho dù là ngắn ngủi cũng khiến A Độ có thể yên lòng được đôi chút. Nàng không biết nước sông Hoàng Hà sẽ có tác dụng bao nhiêu lâu, qua bao lâu nữa thì công chúa mới có thể nhớ lại, nàng chỉ biết ngày nào công chúa còn chưa muốn nhớ, ngày đó nàng vẫn sẽ tiếp tục im lặng như thế.
  • Tiểu Phong im lặng quan sát biểu cảm của A Độ, có lẽ nàng vẫn đang có tâm sự khó nói thành lời, nhưng nhìn ánh mắt thất thần cùng với khuôn mặt đau khổ đó được ẩn sâu trong đôi mắt kia, Tiểu Phong rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng, nói với nàng, khuôn mặt vờ như vô tình, không có chuyện gì xảy ra.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    A Độ, cô nói xem vì sao hôm đó chúng ta lại có thể vừa nhanh như vậy đã gặp được đoàn hộ tống đến đón người của Lí Thừa Ngân chứ? Chuyện này liệu có phải có gì ẩn sâu bên trong đó hay không đây? Mấy ngày nay ta thường mơ thấy cha mẹ ta, bọn họ cả người đầy máu, bước chân khập khiễng đến tìm ta, ta sợ lắm.
  • Sắc mặt A Độ trắng bệch, vừa nghe xong câu nói này của Tiểu Phong thì bàn tay đang cầm chén trà cũng run lên bần bật trong phút chốc. Vội vội đặt chén trà xuống lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo đó là mơ, không thể nào là sự thật.
  • Tiểu Phong thấy vậy nên nói thêm, ta cũng biết đó chỉ là mơ, nhưng nỗi bất an trong lòng cứ càng lúc càng lớn lên như dòng thủy triều lên xuống.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    A Độ, ta sợ lắm, ta thật sự sợ cha mẹ và huynh đệ ở Tây Châu đã gặp phải chuyện gì không may, có hôm ta tỉnh dậy từ tiếng hét thất thanh của mẹ, ta nghe thấy bà ấy bảo ta chạy đi, đừng quay đầu nhìn lại, mau chóng thoát ra khỏi chỗ này.
  • A Độ sợ hãi, đưa tay đặt lên môi Tiểu Phong, xua tay, làm đủ động tác để nói với nàng đó không phải là sự thật, do Tiểu Phong xa nhà đã lâu nên nhớ thương rồi mơ thấy chuyện không hay mà thôi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Nhưng mà như vậy cũng không đúng, ta viết đã nhiều thư như vậy vì sao phụ hoàng và mẫu hậu chẳng bao giờ đáp lại ta chút nào cả. Lúc còn ở Tây Châu, Tiểu Phong vẫn luôn là vị công chúa được yêu thương nhất, chẳng phải hay sao? Thêm nữa, ta là người phụ vương yêu thương như vậy, không lí nào người có thể bỏ mặc lễ xuất giá của ta không đến. Mẫu thân thì còn có thể hiểu do món nợ Lễ Triều và Đan Xi nên người khó lòng mà đối diện, nhưng thế còn phụ vương, người vì sao chỉ cử sứ giả sang đây? Vì sao người lâu như vậy mà không nhớ ta? Ta càng nghĩ lại càng thấy không đúng, ngươi nói ta xem vì sao đi?
  • Bàn tay đặt trên tay nàng bỗng chốc siết chặt, nỗi đau từ cơ thể của A Độ lan ra như bị ai đó dùng đao đâm nhiều nhát vào cơ thể nàng. Nàng có thể nói gì đây chứ?
  • A Độ
    A Độ
    “Công chúa, làm sao nô tì có thể nói sự thật cho người nghe được đây? Làm sao A Độ có thể nói với người rằng quốc vương và vương hậu đã băng hà? Đến đó, công chúa sao có thể chịu đựng được cú sốc quá lớn này đây? Nếu công chúa biết hết mọi chuyện, liệu người có còn can đảm để đối diện với cuộc đời này hay không? Công chúa… A Độ không dám, A Độ không thể nào nói hết mọi chuyện cho người biết được… Xin người tha lỗi cho nô tì.”
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    A Độ, có phải chính cô cũng đang giấu ta chuyện gì hay không?
  • Tiểu Phong bất ngờ hỏi, khiến cho A Độ ú ớ nửa ngày trời phủ nhận, nhưng càng che giấu, mọi chuyện lại càng rõ ràng, cố tình lộ ra ngoài theo cách mà chẳng ai ngờ đến.
14
Chương 20: